Có một sự thật về cuộc sống mà nhiều người không chịu hiểu, không muốn hiểu hoặc có khi không buồn hiểu, đó là tính tạm thời của tất cả mọi thứ. Thành công rồi một quãng. Hạnh phúc rồi một thời. Lung linh làm sao được hết một đời? Vay mượn rồi trốn được mấy kiếp đời không trả? Không phải bỗng dưng mà người đời gọi trần gian là cõi tạm, vì tất cả những gì ta nghĩ mình đang sở hữu, dù là của cải vật chất, quan hệ, hay niềm vui nỗi buồn đều chỉ dập dờn theo con nước xuống lên. Có rồi sẽ có khi mất. Mất rồi sẽ có khi có. Đến rồi sẽ có lúc đi. Đi rồi sẽ có ngày về. Chiếc vòng lặp có có không không có, đến đến đi đi đó là lẽ thường tình mà ta cứ hay quên. Quên, có khi vì đang hăng máu trên chiến thắng và tự tin. Quên, có khi vì bị nhấn chìm trong vũng lầy cảm xúc.


Mà có cần phải thế không?